Content pfp
Content
@
https://warpcast.com/~/channel/movement-vietnam
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
NGHĨ GÌ VỀ BỘ "THỂ GIÁP" Có bao giờ bạn để ý rằng những người thường xuyên lo lắng thường có vai cong, như thể họ đang mang một gánh nặng vô hình? Hay những ai từng trải qua tổn thương sâu sắc lại có xu hướng co rúm, như muốn bảo vệ trái tim mình khỏi thế giới bên ngoài? Một trong những khám phá quan trọng của tâm lý học thân thể là: chấn thương tâm lý không chỉ là câu chuyện nằm trong trí óc, mà còn được lưu trữ một cách thầm lặng, kiên cố trong cơ thể. Khi chúng ta cảm thấy đau khổ nhưng không thể khóc; khi chúng ta tức giận nhưng không dám hét; khi chúng ta sợ hãi nhưng không thể bỏ chạy—cơ thể sẽ gánh thay những cảm xúc bị dồn nén đó bằng cách siết chặt các nhóm cơ nhất định, giữ chúng ở trạng thái “sẵn sàng đối phó” vĩnh viễn.
10 replies
1 recast
16 reactions

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Wilhelm Reich, một học trò của Freud, đã nhận ra rằng những cảm xúc bị dồn nén không đơn thuần biến mất mà thay vào đó, chúng "đóng băng" trong cơ thể dưới dạng những căng thẳng cơ bắp mãn tính. Ông mô tả cơ thể con người như một bản đồ cảm xúc sống động, nơi mỗi vùng căng cứng kể lên một câu chuyện về những trải nghiệm chưa được giải quyết. Theo Reich, khi chúng ta liên tục kìm nén cảm xúc - có thể vì áp lực xã hội, kỳ vọng gia đình, hay chính sự sợ hãi của bản thân - cơ thể sẽ phát triển những "lớp giáp xác thịt" - tạm gọi là “thể giáp” để bảo vệ chúng ta khỏi cảm giác đau đớn. Không phải là áo giáp bằng sắt thép, mà là bằng thịt da, gân cơ. Một loại áo giáp sinh ra để tự vệ khi người ta không thể chiến đấu hay trốn chạy, mà buộc phải chịu đựng.
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Càng sống lâu trong môi trường thiếu an toàn về mặt cảm xúc, chiếc giáp ấy càng trở nên dày và bền. Alexander Lowen, học trò của Reich và là người sáng lập trường phái Phân tích Năng lượng Sinh học [Bioenergetic Analysis], đã tiếp tục nghiên cứu mối liên hệ giữa tư thế cơ thể, cách thở, cách đi đứng với trạng thái cảm xúc và lịch sử sống của một người. Một đứa trẻ sống trong sự chỉ trích thường xuyên có thể
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
lớn lên với dáng người gù lưng, vai nhô về trước, như thể cơ thể luôn trong tình trạng “co lại” để tránh đòn roi bằng lời nói. Tư thế và mô thức cử động của chúng ta chính là ngôn ngữ thầm lặng của những cảm xúc sâu thẳm. Điều đáng buồn là, ngay cả khi môi trường xung quanh đã an toàn, cơ thể vẫn giữ nguyên trạng thái cảnh giác—như một con chó đã từng bị đánh, luôn rụt cổ dù bàn tay đưa đến chỉ để vuốt ve.
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Điều này không phải là sự lựa chọn có ý thức. Chiếc “thể giáp” không được chế tạo bằng ý chí, mà bằng phản ứng sinh học. Theo giả lập của trường phái Thân Nghiệm [Somatic Experiencing], k,hi chúng ta bị đe dọa nhưng không thể phản ứng một cách tự nhiên, cơ thể tạo ra một phân tử áp-điện [piezo-electric charge] tích trữ trong hệ thần kinh, chờ ngày được giải phóng. Nhưng trong xã hội hiện đại, nơi mà “giữ bình tĩnh” là đức hạnh và “kiểm soát bản thân” là dấu hiệu của trưởng thành, ta học cách chịu đựng chứ không học cách hóa giải. Theo thời gian, năng lượng bị kìm hãm đấy lại trở thành đau nhức, căng thẳng mãn tính, hoặc những cơn lo âu, trầm cảm không rõ nguồn cơn.
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Điều đau đớn là những "bộ giáp" này ban đầu được hình thành như một cơ chế sinh tồn thông minh để đối phó với nghịch cảnh trong quan hệ xã hội. Trong những môi trường mà việc thể hiện niềm vui, lòng trắc ẩn hay sự tự nhiên bị coi là không phù hợp hoặc nguy hiểm (!), cơ thể học cách che giấu, kìm nén những cảm xúc này để bảo vệ chúng ta. Nhưng theo thời gian, những gì từng là lá chắn bảo vệ lại trở thành xiềng xích giam cầm. Khi trưởng thành, dù đã ở trong môi trường an toàn, cơ thể vẫn duy trì tư thế phòng thủ này - lưng vẫn cong, ngực vẫn khom, tay chân vẫn khoanh như thể luôn sẵn sàng đối phó hay phục tùng với những mối đe dọa không còn tồn tại.
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Vậy ta làm gì với chiếc giáp đó? Câu trả lời không nằm ở việc cưỡng ép hay phủ nhận, mà ở sự nhận thức nhẹ nhàng và lòng trắc ẩn với chính mình. Khi chúng ta bắt đầu chú ý đến cơ thể - đến những vùng căng cứng, những thói quen tư thế, những hơi thở nông - chúng ta đang mở ra cánh cửa để hiểu những câu chuyện mà cơ thể đang thầm kể. Một
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
số liệu pháp tâm thể, như liệu pháp SOMI tôi đang xây dựng, cho phép cơ thể từ từ tháo gỡ những vùng căng cứng mà tâm trí không còn nhớ tới. Không ai bắt ta phải khóc giữa phố hay gào thét giữa văn phòng, nhưng trong một không gian trị liệu đủ an toàn, ta có thể run rẩy, rung lắc, thở sâu, hoặc chỉ đơn giản là cho phép một âm thanh bật ra từ cổ họng đã im lặng quá lâu. Đó không phải là điên rồ, không phải đang trả nghiệp; đó là giải phóng đó là tự do.
0 reply
0 recast
0 reaction

Selfawareness pfp
Selfawareness
@selfawareness
Tất nhiên, có người sẽ nói: “Tôi đã quen sống thế này rồi, có gì phải thay đổi?” Nhưng hãy thử hỏi lại mình: sống với chiếc giáp đó có thực sự là sống? Hay chỉ là tồn tại trong một trạng thái sinh tồn tạm bợ? Việc nhận ra và làm việc với "bộ thể giáp " không chỉ là con đường chữa lành cá nhân, mà còn là lời nhắc nhở về tầm quan trọng của việc tạo ra những không gian an toàn - cho bản thân và cho những người xung quanh - nơi cảm xúc được phép tồn tại, được phép chảy qua chúng ta một cách tự nhiên.
0 reply
0 recast
3 reactions

Hyrea⌐◨-◨  pfp
Hyrea⌐◨-◨
@hyrae
bộ đồ dỏ đpẹ qá
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
hay mà đài quá à
0 reply
0 recast
0 reaction