Content pfp
Content
@
https://warpcast.com/~/channel/movement-vietnam
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Đọc xong, lặng người mất một hai ngày gì đó, em mới có thể sắp xếp lại từ ngữ trong đầu để viết bài đánh giá này. Đã lâu mới đọc được cuốn sách hay đến thế, bởi vậy bài đánh giá này có lẽ sẽ dài (dù vậy nhưng cảm giác vẫn chưa nói đủ) *bài viết tiết lộ nội dung sách, cân nhắc trước khi đọc* “BÀI CA SOLOMON” – KHÚC HÁT CỦA CÁI TÊN, CỦA BẢN SẮC, VÀ CỦA NHỮNG CON NGƯỜI MUỐN BAY TRONG LỊCH SỬ BỊ XÉ NÁT
13 replies
2 recasts
15 reactions

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Có những cuốn sách đọc xong khiến ta lặng người, không phải vì cốt truyện gay cấn hay bi kịch sâu sắc, mà vì ngôn ngữ của nó thấm sâu như mạch nước ngầm vào ký ức tập thể. Bài ca Solomon của Toni Morrison là một tác phẩm như vậy – một tiểu thuyết mà mỗi dòng là một vết thương lịch sử được khâu bằng thơ, mỗi nhân vật là một thân phận da màu đi tìm lại cái bóng của chính mình.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Toni Morrison từng nói: “Chức năng của trí tưởng tượng không phải là thoát khỏi thực tại, mà là tiếp cận nó một cách chân thực nhất.” Ở Bài ca Solomon, bà dùng trí tưởng tượng như một nhạc cụ để làm sống lại ký ức bị chôn vùi của người Mỹ gốc Phi – những con người bị đưa đến châu Mỹ bằng xiềng xích, bị xóa tên, xóa quá khứ, xóa luôn quyền được tự định nghĩa chính mình. Hành trình mất gốc và hồi sinh bản sắc
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Trung tâm của tiểu thuyết là hành trình của Macon Dead III, biệt danh Hàng Sữa – một người đàn ông da đen sống giữa thế kỷ XX, được nuôi dưỡng bởi sự giàu có vật chất nhưng thiếu vắng linh hồn. Hàng Sữa sống trong một gia đình mà cái tên “Dead” là kết quả của một lỗi hành chính – một biểu tượng đắt giá của hậu thực dân: khi kẻ thống trị đặt tên cho kẻ bị trị, điều ấy không chỉ là một thủ tục, mà là sự cắt lìa với cội nguồn văn hóa.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Hàng Sữa là hiện thân của sự tha hóa: anh không hiểu cha, khinh miệt mẹ, xem thường phụ nữ, và dửng dưng trước lịch sử của chính dòng tộc mình. Chỉ khi bắt đầu chuyến đi về phương Nam – chuyến hành hương vào sâu trong ký ức tổ tiên – Hàng Sữa mới dần hiểu: bản sắc không phải là cái gì sẵn có, mà là kết quả của việc tái nối kết với ký ức, với lịch sử bị cắt lìa, và với cộng đồng bị chia cắt bởi bạo lực chủng tộc.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Văn chương hậu thực dân và cuộc tranh giành quyền tự kể chuyện Bài ca Solomon là một tác phẩm tiêu biểu của văn học hậu thực dân – không chỉ vì nó phơi bày hệ quả của chế độ nô lệ và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, mà vì nó là một nỗ lực mạnh mẽ nhằm tái chiếm quyền tự thuật. Khi người da đen được nói bằng tiếng nói của chính họ, khi câu chuyện không còn được kể từ vị trí của người đàn áp, thì văn học trở thành công cụ giải phóng. Morrison không viết như một người Mỹ viết về người da đen; bà viết như một người Mỹ gốc Phi đang nói về thế giới của mình, bằng một giọng điệu riêng biệt, một nhịp điệu mang dấu ấn truyền thống kể chuyện châu Phi – oral storytelling.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Lý thuyết hậu thực dân nhấn mạnh vào sự bất cân bằng trong việc sản xuất tri thức: ai có quyền nói? Ai có quyền viết lịch sử? Bài ca Solomon trả lời bằng hành động văn chương: Pilate – người phụ nữ không có rốn – trở thành người mang giọng hát, mang lời kể, mang xương cốt tổ tiên trên vai như một gánh nặng linh thiêng. Cô không có “nguồn gốc” theo cách khoa học hiểu, nhưng cô là hiện thân của trí nhớ sống – nơi mọi thứ không bị quên, chỉ chờ được cất thành lời. Cái tên và quyền được định danh
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Cái tên “Macon Dead” là một biểu tượng lặng lẽ mà đầy sức nặng. Trong nhiều xã hội thực dân, việc thay tên, đổi họ là chiến lược của quyền lực – để bẻ gãy mạch nối văn hóa. Việc cha ông Hàng Sữa bị ghi sai tên sau Nội chiến, và cái tên đó truyền lại qua các thế hệ như một nhãn hiệu của sự nhầm lẫn, tạo nên một chuỗi thân phận không được lựa chọn, không được tự xưng.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Hàng Sữa không thể hiểu mình là ai, bởi anh không biết mình đến từ đâu. Hành trình về quê hương không phải chỉ để tìm vàng – như anh nghĩ lúc đầu – mà để tìm lại cái tên thực sự: Solomon. Người tổ tiên biết bay. Người đàn ông đã thoát khỏi nô lệ bằng cách bay về châu Phi, bỏ lại vợ con trên mặt đất. Huyền thoại này, được truyền qua các thế hệ như một bài ca, là điểm mấu chốt trong lý thuyết hậu thực dân: nếu lịch sử chính thức là sự tước đoạt, thì ký ức dân gian là nơi lưu giữ bản thể thực sự.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Hình tượng “người châu Phi bay” – giấc mơ siêu hình về tự do Truyền thuyết về những người châu Phi có thể bay – mà Morrison tái hiện trong câu chuyện về Solomon – là một trong những huyền thoại có thực trong văn hóa dân gian Mỹ gốc Phi. Nó mang trong mình một nỗi đau quá sâu để nói thành lời: rằng có những người thà chết còn hơn sống trong xiềng xích. Nhưng nó cũng là một tuyên ngôn: người da đen không bao giờ hoàn toàn bị khuất phục. Dù bị xiềng, họ vẫn giữ trong mình khả năng “bay” – khả năng tưởng tượng ra một thế giới khác, một quê hương khác, một tự do khác.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Hình ảnh bay lặp lại nhiều lần trong tiểu thuyết, trở thành một biểu tượng mang nhiều tầng lớp: vừa là thoát ly, vừa là trở về; vừa là huyền thoại, vừa là sự tự nhận thức. Khi Hàng Sữa cuối cùng “bay” ở trang cuối cùng – lao mình về phía người bạn cũ đang cầm súng – đó là một cú nhảy không xác định: là cái chết, hay là giải thoát? Morrison để ngỏ, như thể bà muốn hỏi độc giả: liệu bạn đã tìm được nơi để bay chưa? Pilate – người phụ nữ mang giọng hát của ký ức Pilate là nhân vật độc nhất vô nhị trong văn học Mỹ hiện đại. Cô không có rốn – một hình ảnh siêu thực đầy ẩn dụ: cô không thuộc về trật tự sinh học bình thường, mà thuộc về một dòng chảy thiêng liêng khác – dòng ký ức.
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Pilate sống ngoài xã hội chính thống, không kết hôn, không sở hữu gì ngoài giọng hát và những mẩu ký ức bà mang theo. Trong lý thuyết hậu thực dân, Pilate là một nhân vật “trung gian”: không thuộc về trung tâm quyền lực, nhưng giữ quyền năng kể chuyện – điều cốt lõi của sự kháng cự. Pilate chính là người hát bài ca Solomon. Chính nhờ bà, Hàng Sữa mới dần ghép lại được lịch sử bị thất lạc. Bà không cần chứng minh điều gì với thế giới. Bà chỉ cần giữ lửa cho bài ca tiếp tục cháy. Và khi bà chết – trúng một viên đạn lạc – bà vẫn thì thầm: “Cho tôi đôi cánh.” Câu nói ấy không chỉ là nguyện ước cá nhân. Nó là ẩn dụ cho cả một dân tộc vẫn đang khao khát được bay. Kết
0 reply
0 recast
0 reaction

Haan⌘  🦍 pfp
Haan⌘ 🦍
@banlamduocma
Bài ca Solomon không phải là một cuốn sách dễ đọc, cũng không phải là một câu chuyện dễ kể. Nhưng như mọi bài ca dân gian, nó cần được lắng nghe nhiều lần, bằng nhiều giọng, ở nhiều thế hệ. Nó cho ta thấy: viết văn không chỉ là sáng tạo, mà là hành động phục hồi. Morrison đã cho người da đen Mỹ một gia phả thiêng liêng, một truyền thuyết của riêng họ, để họ không còn phải sống trong những cái tên bị ép buộc, mà có thể tự hát về mình – bằng chính giọng của mình. Nếu lịch sử chính thức là nơi người thắng viết truyện, thì văn học là nơi kẻ bị lãng quên kể lại câu chuyện từ đầu. Và Bài ca Solomon là một khúc mở đầu không thể nào quên.
0 reply
0 recast
4 reactions

Hyrea⌐◨-◨  pfp
Hyrea⌐◨-◨
@hyrae
hay nhức nách luôn bạn
0 reply
0 recast
0 reaction