Content
@
https://warpcast.com/~/channel/movement-vietnam
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Ai cũng nghĩ nỗi đau lớn nhất là không đạt được điều mình muốn. Nhưng có một nỗi đau khác âm thầm hơn, rỗng hơn, không ai dạy ta cách gọi tên: đó là khi ta đã đạt được rồi — và nhận ra, mình không còn biết phải làm gì nữa. Khao khát cho ta động lực. Mất mát cho ta nước mắt. Nhưng đạt được… lại buộc ta sống tiếp với một khoảng trống không dự tính trước. Ta tưởng mình sẽ hạnh phúc. Nhưng thứ vừa đạt được lại chẳng còn khiến tim mình rung như lúc nó còn xa.
3 replies
0 recast
8 reactions
Phongkin
@phongkin
Nhưng không ai nói cho ta biết điều đó. Vì xã hội tôn vinh những người thành công, nhưng ít ai chịu hỏi: “Sau thành công, họ sống tiếp kiểu gì?” Người mất đi điều mình khao khát thì có quyền tiếc. Nhưng người đạt được rồi mà vẫn không thấy gì… thì dễ bị xem là vô ơn, là thừa mứa, là đang than vãn giữa những thứ người khác đang thèm.
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Và thế là họ im lặng. Mang theo một nỗi rỗng âm thầm, chỉ thỉnh thoảng lộ ra ở một buổi sáng không biết vì sao mình phải dậy, một buổi tối ngồi trong ánh đèn vàng mà không biết vì sao mình thấy buồn. Người chưa có thì nghĩ: “Chắc tại mình chưa đủ.” Người có rồi thì hiểu: “Hóa ra nó chỉ là thế này thôi sao.” Có những khát khao giữ ta sống. Có những thành tựu khiến ta chững lại. Không phải vì nó không xứng đáng, mà vì ta đã dành quá nhiều đời sống để chờ nó — và quên mất phải sống tiếp thế nào sau đó.
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Thành ra, đôi khi ta không cần có tất cả. Ta chỉ cần có vừa đủ để còn đường mà đi tiếp. Còn nếu một ngày bạn đạt được điều từng làm bạn thèm sống – và vẫn thấy trống… hãy nhớ: đó không phải vì bạn sai. Mà vì con người ta không sống bằng đích đến. Chúng ta sống bằng cái gì còn sót lại sau khi đã chạm tới. ***
0 reply
0 recast
0 reaction