@banlamduocma
🌹🌻...Những người phụ nữ chân quê...
...Họ không biết cách đòi hỏi, chỉ biết chờ. Chờ mùa lúa chín, chờ mưa về, chờ con lớn, chờ ai đó thương mình bằng ánh mắt, chứ không phải bằng vật chi đó lấp lánh.
Mỗi nếp nhăn của họ là một đường chỉ khâu lại năm tháng. Mỗi vết chai sạn là một bông hoa đất mọc lên từ vất vả hi sinh.
Ở quê, những người phụ nữ ấy đâu có đòi quà, họ chỉ cần một ngày không phải gồng gánh. Một ngày được ngủ trưa một chút. Một ngày mà áo phơi ngoài sào không bị mưa bất chợt làm ướt. Một ngày mà nồi cơm không khê, con không bệnh.
Có những bàn tay quen cầm cuốc, cầm rổ, cầm lúa, mà chưa từng cầm một bông hoa. Nhưng họ vẫn làm cho đời nở hoa, bằng cách chịu thương chịu khó đến nhòe cả tuổi xuân.
Có lẽ, thứ mà họ thích nhất, là một ngày bình yên, được thương một chút và chỉ cần một một câu hỏi thiệt lòng: “Mẹ ơi, mệt hông?”