0 reply
0 recast
0 reaction
5 replies
0 recast
5 reactions
Nhưng làm sao họ biết được , chỉ khi họ bước vào thế giới “đại dương đen ấy – nơi tối tăm nhưng lại là nơi để đám trẻ ấy cất lên những tiếng nói hiếm hoi của bản thân , bày tỏ cảm xúc của mình (dù có bất cần đi chăng nữa ) với chính thế giới này – mới hiểu được rằng trầm cảm nó thực sự đáng sợ , rất đáng sợ . Nó chẳng phải một con hổ vồ lấy ngay lập tức , không phải con đại bàng sà xuống phút chốc rồi lại bay mà nó như một cái hố sâu vậy – một cái hố không đáy , cứ rơi xuống rơi xuống mãi chẳng thấy điểm dừng . Nó ăn mòn thân thể , tinh thần , lí trí . Sự yêu đời , tinh thần tích cực nó cũng dần gặm nhắm rồi . Rồi cuối cùng nó để lại cho đám trẻ ấy một suy nghĩ : Rời xa thế giới này, mơ ước đến một nơi khác có thể hạnh phúc , 0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction